Chỉ có trái tim yêu thương mới gieo mầm hạnh phúc

nghị luận tình yêu thương

Chuyện kể về chàng thủ lĩnh Đanko đã lấy trái tim mình làm ngọn đèn soi sáng cho dân tộc đi qua hang tối để tìm về miền đất Hứa. Ôi trái tim Đanko – trái tim lửa thiêng sáng ngời chất sử thi hào hùng, nhưng cũng thấm đượm nơi đó một dòng máu đỏ tươi tình nhân loại, tình yêu thương con người. Trái tim ấy gợi cho tôi, cho chúng ta về lời suy tư, trăn trở của liệt sĩ Đặng Thùy Trâm: “Chỉ có trái tim yêu thương mới gieo mầm hạnh phúc”

Như loài chim phân biệt mình bằng tiếng hót, như loài hoa kiêu hãnh bởi mỗi một hương sắc riêng mình, mỗi người chúng ta sinh ra đều có một trái tim – đó là biểu hiện của sự sống, là nơi kết tinh phẩm chất “người” nhất, cao đẹp nhất phân biệt con người và con vật. Trên bình diện sinh học, trái tim là nguồn bơm máu đi nuôi cơ thể và cũng là nơi hội tụ những dòng máu chảy về. Vì thế, trái tim vốn dĩ chiếm lĩnh một vị thế cực kì quan trọng. Trên bình diện xã hội, con người, trái tim là cả một thế giới tâm hồn chất chứa những cung bậc cảm xúc lắng đọng, sâu xa. Có thể nói, tình cảm con người xuất phát từ con tim, và chính tình cảm ấy lại tác động lên ý thức, dẫn con người đến hành động. Một trái tim biết yêu thương là trái tim mang theo những cảm xúc đẹp, biết nghĩ cho người khác, vui niềm vui của người khác, và đau chung nỗi đau của những số phận bất hạnh. Chính những con tim ấy sẽ thôi thúc chúng ta tự đáy lòng mình biết ước ao, biết hành động, để “ gieo mầm hạnh phúc” trong cuộc đời này. Vâng, ý kiến của tác giả Đặng Thùy Trâm là một lời gửi chân tình, cảm động, gợi lên trong ta bao nhiêu thổn thức về tình đời, tình người…

Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng quan niệm: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng…để gió cuốn đi”. Thế mới biết, tình yêu thương, lòng bác ái, muôn đời là điều cần thiết trong cuộc sống, đó chính là những hạt giống tốt để từ đó hạnh phúc kết trái, đơm hoa. Khi con người biết yêu thương nhau, chính là khi ta đang xây những chiếc cầu để gần lại bên nhau hơn, phá bỏ những bức tường của đố kỵ, ganh đua và thù hận. Hòi rằng chiến tranh vì đâu mà có, vì sự tham lam, vì lòng ích kỷ, hay chung nhất chính là vì con người đang thiếu dần một “ trái tim yêu thương”. Tôi nhìn bức ảnh cậu bé hai tuổi người Syria chết bên bờ biển Thổ Nhĩ Kì mà lòng đau xót. Nếu tình thương ngự trị nơi đó thì con người có thể sống một cuộc sống hạnh phúc hơn, bình yên hơn, thay vì chỉ có hận thù và chết chóc.

Thế giới hôm nay trôi đi vội vàng, mỗi con người dường như đang trong tư thế tiến ra đại dương mênh mông với một cái đầu “lạnh” chỉ toàn là tư duy, lý trí. Biển đời lạnh lẽo và tình người cũng vì thế mà đóng băng. Vậy làm hạnh phúc sao có thể kết trái, đơm hoa trên mảnh đất băng giá ấy… Câu hỏi bỏ lửng để chờ đợi câu trả lời. Và khi đó trái tim yêu thương như ánh lửa được thắp lên để mang ấm áp trở về, như ngọn đèn soi sáng cho tư tưởng và hành động của ta. Trái tim ấy giúp tai ta mở ra để lắng nghe âm vọng từ cuộc sống, nghe thấy tiếng ai đó đang kêu gào, giúp mắt ta mở ra để nhìn thấy những số phận éo lé cần được nâng đỡ, giúp đôi chân ta chạy đến bên họ và giúp đôi tay ta dang rộng dù không thể ôm trọn cuộc đời này nhưng cũng có thể ôm lấy ai đó đang tuyệt vọng, cho họ một nơi dựa bình yên. Tôi cứ nhớ mãi đóa hoa hướng dương nở giữa lòng thành phố – bông hoa nghị lực và cũng là bông hoa của lòng yêu thương. Chị Lê Thanh Thúy dù bị căn bệnh ung thư xương hành hạ, nhưng trái tim của chị vẫn tha thiết một khát vọng yêu thương và dâng hiến. Chị tham gia các công tác xã hội, gây quỹ giúp đỡ trẻ em nghèo mắc bệnh ung thư. Hành động thiết thực của một tấm lòng đẹp cho ta hiểu sức mạnh diệu kì của con tim. Dù giờ đây, chị Thúy đã đi xa, nhưng tấm lòng của chị vẫn được thế hệ thanh niên tiếp nối với chương trình mang tên “ Uớc mơ của Thúy”. Và phải chăng, những con người ấy cũng đang thầm lặng “ gieo hạnh phúc” vào giữa cuộc đời này.

Cuộc sống này có nhiều nỗi đau, bệnh tật, sự thiếu thốn về vật chất là một nỗi đau, nhưng nỗi thống khổ, u uất trong tâm hồn chính là niềm đau đáng sợ hơn bao giờ hết. Và có lẽ, trái tim yêu thương chính là nguồn an ủi cho những tâm hồn đang tổn thương kia. Bệnh tật thể lý có thể chữa bằng thuốc, nhưng cái gọi là tâm bệnh thì chỉ có thể chữa lành bằng thái độ quan tâm, sẻ chia, lắng nghe và đồng cảm. Vì thế, đừng bao giờ nói rằng tôi không có điều kiện để yêu thương ai cả, vì tôi không có tiền, không có vật chất. Bởi lẽ, tình yêu thương đơn giản chỉ là một câu chào hỏi thăm, lời chúc lành buổi sáng, một nụ cười chân thành thắp niềm hy vọng cho ai đó, làm việc nhà giúp mẹ, rót mời bố ly nước khi ông đi làm về…Tình yêu thương vốn dĩ cao quý nhưng cũng thật bình dị như vậy đó. Và khi yêu thương được trao ban cũng là lúc hạt giống của niềm hạnh phúc nở thắm giữa vườn đời. Vì hạnh phúc đâu chỉ là những điều to tát; hạnh phúc nằm ngay trong những điều thân thuộc, bình dị của cuộc sống đời thường. Giữa cuộc đời hôm nay, ta bỗng cảm thấy yên lòng khi vẫn có người chờ đợi hoa cúc nở, và khi ai đó trót vấp ngã vẫn có những bàn tay giơ ra.

Dầu thế, cuộc đời vẫn còn đó những trái tim vẫn đập nhưng lạc mất nhịp sống. Đó là con tim vô cảm, dửng dưng với nỗi đau của người khác. Đến đây, ta đau lòng nhớ lại câu chuyện em bé hai tuổi bị xe tải cán, nằm đau đớn trước sự đi qua thờ ơ của bao con người. Hơn hết, còn có những kẻ đã bán trái tim mình cho quỷ dữ, vì đồng tiền mà đánh mất lương tâm, đạp đổ hạnh phúc của biết bao người – là tên sát nhân Nguyễn Hải Dương, là tên tham quan Dương Chí Dũng… Thượng đế tặng ban cho mỗi con người một trái tim là để con người yêu thương nhau, hạnh phúc từ đó mà sinh sôi nảy nở. Nhưng những kẻ ích kỷ và tham lam kia đã không trân trọng điều đó, họ chẳng còn xứng đáng với danh hiệu “ Con người”.

Tôi lớn lên cùng các câu chuyện về những tâm lòng mẹ thường hay kể – là trái tim cụ già tuy nhiều mảnh chắp vá vì cụ cho đi mà không cần nhận lại, nhưng đó là trái tim đẹp nhất, trái tim trao yêu thương, đem lại hạnh phúc cho người khác, là cô thôn nữ chấp nhận ở lại tòa lâu đài của quái vật để cứu cha, là người mẹ chấp nhận hy sinh đôi mắt và trái tim để cứu đứa con mình thoát khỏi tay thần chết…Sâu thẳm trong tôi, tình yêu thương vốn dĩ mang lấy một sức mạnh diệu kì, và từ nơi mảnh đất yêu thương ấy, hạnh phúc đâm chồi, nảy lộc. Mỗi chúng ta hãy chậm lại một phút, một phút thôi giữa dòng đời hối hả, để lắng nghe tiếng nói của trái tim, để biết cho đi thật nhiều mà không đòi hỏi được đền đáp, vì “ sống là cho chết cũng là cho”. Hãy sống mà không thôi nung nóng những giọt máu tình thương trong trái tim mình, hãy để những con sóng tình thương cứ tiếp tục xô bờ. Bởi “Hạnh phúc không phải là người sở hửu nhiều mà người biết yêu thương và hi vọng nhiều”. Đó là nguyên lý và cái đích cho cuộc sống.

“Chỉ có yêu thương mới gieo mầm hạnh phúc” là một định lí đúng đã được khẳng định qua thực tế cuộc sống. Và chúng ta những con người của thế hệ mới hãy tiếp tục gieo mầm hạnh phúc bằng tình yêu thương, bằng những trái tim với nhịp đập nhân ái. Hãy hòa vào dòng máu của một dân tộc với truyền thống yêu thương, lấy hạnh phúc của người khác làm bến cảng cho con tàu tình thương cập bến.


Bài làm của bạn Nguyễn Thuỷ Vy
Hs lớp 12AV trường THPT Nguyễn Thượng Hiền (2016)

Xem thêm:

Ý nghĩa của sự tôn vinh

Tham khảo các bài viết về Nghị Luận Xã Hội tại: https://thichvanhoc.com.vn/ky-thi-thptqg/nlxh/

Đón xem các bài viết mới nhất trên fanpage FB Thích Văn Học