Liệu chúng ta có đang nhận được sự quan tâm?

Sự quan tâm

Có một điều rất lâu sau này tôi mới nhận ra rằng, mọi người không quan tâm để ý đến chúng ta nhiều như chúng ta vẫn tưởng tượng.

Nhưng trước khi nhận ra điều đó chúng ta hay huyễn hoặc bản thân rằng chúng ta đang “được quan tâm” rất nhiều, có “hằng bao nhiêu con mắt nhìn vào”, thế là ta dần trở nên gò bó, căng thẳng, và thiếu đi sự tự tin.

Hôm qua ăn món gì, ta nhiều khi còn chẳng nhớ, ngày hôm kia bạn mặc quần áo ra sao ra phố, bạn cũng có thể quên. Người ta cũng vậy thôi, sẽ không thể để ý mà lưu giữ được bạn lâu như vậy trong đầu.

Cuối cùng thì sau một ngày dài trở về nhà, chỉ có ta đối mặt với bản thân mình mà thôi. Và để xử lý hết cái việc “tự vấn” này cho cá nhân, cũng đã tiêu tốn rất nhiều thời gian rồi. Nếu như thực sự ta để tâm.

Tôi đọc được ở đâu đó rằng có 3 nỗi khổ của đời người:

“Lo lắng việc của người khác.
Lo việc của trời.
Quên mất việc của mình.”

Nhưng chúng ta rồi cứ dần sa vào những cái bẫy như vậy mỗi ngày. Thày tôi ngày trước mỗi lần thấy tôi lo lắng những chuyện đâu đâu, đều chỉ lũ mèo nằm sưởi nắng trước sân rồi nói:

Lũ mèo thích ăn thì ăn, thích nằm thì nằm, đâu ấm chúng nó cuộn mình ngủ, chỗ nào thoải mái chúng nó tìm lên ngả ngốn, muốn đi đâu là đi lấy vài ngày. Ngay cả trong mỗi bước chân cũng đều thấy mèo thật thư thái. Con thấy đấy, cái thiền đơn giản chỉ ở mỗi phút giây như vậy thôi.

Tôi cũng nhớ nhưng ít khi dụng tâm. Chỉ thỉnh thoảng stress quá ngắm lũ mèo, quả thật vui vẻ lên mấy phần.

Mỗi ngày, hãy dành chút thời gian cho riêng bản thân mình. Lục lọi sâu bên trong, tự hỏi rằng hôm nay mình có hạnh phúc vui vẻ không, còn vướng mắc chuyện gì, làm sao để có hướng giải quyết, từng bước thực hiện sẽ như thế nào.

Mọi chuyện khác như sếp nghĩ gì, đồng nghiệp nghĩ gì, gia đình nghĩ gì về mình đều không quan trọng. Nội tâm mình đã thông suốt, cái thoải mái sẽ thoát được ra ngoài và lan tỏa đến với người khác được (nếu nó thừa thãi).

Hãy làm những gì bạn muốn, mặc đồ bạn thích, nghe nhạc bạn yêu, kể cả những thứ đó với người khác thật nhảm nhí, lập dị.

Không sao cả. Cuối cùng, ai cũng phải yêu bản thân mình trước tiên.
Họ rồi cũng quên nhanh thôi.


Trích dẫn theo Chuyện của Hà Nội

Xem thêm:

Xem thêm các bài viết được chia sẻ bởi độc giả của Thích Văn Học tại chuyên mục: Tản Mạn

Đón xem các bài viết mới nhất trên fanpage FB Thích Văn Học